Đọc sách: Giấc mộng lang thang trên đồng cỏ úa

Tác giả Hiền Trang có những ý tưởng sáng tạo gây được bất ngờ cho người đọc. Danh họa Van Gogh sinh thời tự cắt tai trái của mình và người đời lý giải mỗi người một ý. Hiền Trang thì để cho cái màu vàng của căn nhà màu vàng ở Arles kể lại câu chuyện này, một vật tưởng vô tri kể chuyện (Sự thật về cái tai bị cắt của Vincent van Gogh). Rồi có khi tác giả lại nhân một vụ án mạng trong rạp chiếu phim mà để cho các nhân vật khác nhau kể lại theo kiểu Rashomon của Akutagawa: lời kể của nhân chứng hoặc người thân của nạn nhân, thậm chí chính người đã chết cũng tham gia vào cuộc hội thoại, tưởng như làm rối vấn đề nhưng hé lộ những điều có thể là sáng tỏ (Ai đã giết cô gái trong rạp chiếu bóng?). Ở một không gian khác, trong truyện Những người thích trườn, băn khoăn về việc mọi người cứ đi lại trên đường, tác giả đã hình dung ra có những người không thích đi mà thích trườn trên đường phố, vậy thì thế nào nhỉ? Có gì bất bình thường và bình thường trong cách di chuyển như thế?

Câu chuyện gây ấn tượng trọn vẹn hơn cả là Chuyến xe đi tới Địa phủ. Tác giả hình dung: “Một ngày kia, bỗng nhiên bạn muốn chết, hoặc bạn cảm thấy mình sắp chết, bạn lại chẳng muốn phiền lụy tới ai” (trang 107). Vậy chỉ đơn giản là bắt một chuyến xe buýt đi tới Địa phủ. Nhẹ nhàng đúng như đi một chuyến xe, có dừng lại nghỉ dọc đường, ăn một bữa cuối vui vẻ, mà không phải tìm đến những cách chết đau đớn hoặc xấu xí. A, một gợi ý đầy tính lạc quan cho những người mắc bệnh hiểm nghèo trên hành tinh, vẫn đang kiên trì đấu tranh cho quyền được hỗ trợ để chết êm ái. Trên xe ấy có những câu chuyện vui và buồn, những bài thơ dở và hay, ở trong một hành trình tưởng như không còn mong muốn thì hóa ra vẫn còn. Nhân vật ấy chỉ còn mỗi một việc là khi nào đến Địa phủ, sẽ chuyên tâm dành thời gian để trồng táo, một vườn táo hoặc một rừng táo. Chỉ có một việc ấy thôi. Nhưng xe gần đến Địa phủ mới phát hiện ra rằng đã quên… mang theo hạt táo.

Tôi không kể tiếp nữa. Còn phải để dành chỗ cho người đọc tự trải nghiệm và thưởng thức. Bạn hãy tự đọc để tự cảm nhận những ý tưởng sáng tạo của một tác giả trẻ. Hiền Trang mạnh về ý tưởng, cũng mạnh về cách tạo dựng cốt truyện từ những chỗ tưởng như chẳng có gì. Một điểm mạnh đáng kể nữa: không giống phần nhiều các tác giả trẻ (và cả tác giả đã có thâm niên), chỉ chuyên chú vào cốt truyện để kể cho có đầu có cuối, Hiền Trang dụng công nhiều cho văn. Một thứ văn thông minh, chuyển hóa một cách tự nhiên kiến thức và vốn sống và cảm xúc vào trang viết. Chính ở nỗ lực làm mới làm đẹp cho văn mà Hiền Trang đã sớm tạo được cho mình một phong cách riêng và được người đọc chú ý.
Nhà văn Hồ Anh Thái

[Bài viết đã đăng trên báo Đại Biểu Nhân Dân]

Leave a Comment

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *